Lúc ấy là khoảng hơn 2 giờ sáng, một đêm mùa hè ở Sài Gòn. Bà Cần choàng tỉnh dậy, ngồi bật lên, bàng hoàng nhìn quanh căn nhà còn mờ tối. Bà đã ú ớ kêu gào trong giấc mơ, đã vùng vẫy kinh hãi đến mấy phút mới mở được mắt để thức giấc. Bà ngồi tựa lưng vào vách, mồ hôi vã ra đầm đìa trên mặt. Bà thở hổn hển một lúc, rồi mới bình tâm nhớ lại từng chi tiết vừa diễn ra trong cơn ác mộng. Bên cạnh bà, bên cái mùng rộng màu trắng đục, ông Cần vẫn ngủ một cách bình lặng. Ông nằm ngủ miệng hơi há ra, hai tay đặt trên ngực ngay ngắn như một cái xác chết đã liệm vào hòm chờ đi chôn.