Buổi chiều hôm ấy, trời không mưa nhưng bầu trời xám ngắt. Mùa Đông miền thượng du núi đồi chập trùng, ánh nắng thượng kéo đi thật sớm để nhường chỗ cho mây đen kéo về hoặc lắm khi sương phủ giăng giăng mờ ảo. Bấy giờ mới là khoảng 7 giờ tối. Trong căn nhà nhỏ mái tranh vách nứa của ông Nhường, có đến hơn mười người tụ tập để làm lễ tẩm liệm đứa con trai duy nhất của ông tên là Đắc, vừa bị chết cách đây ba ngày ở tuổi 25.
Tiếng khóc thút thít của bà Nhường liên tục vang lên nho nhỏ từ sáng đến giờ bên cạnh xác đứa con đang nằm trên cái trõng tre mặt trắng bệch và toàn thân cứng đờ như khúc gỗ.
Chiếc quan tài bằng gỗ tạp vừa đóng xong, đặt lù lù giữa nhà chuẩn bị đón nhận Đắc vào nằm trong đó. Phía đầu quan tài sát vách tường, ông Nhường vừa cho kê cái bàn nhỏ, đặt trên đó bức hình trắng đen của Đắc và cái bát đựng cát để cắm nhang. Trẻ con bên hàng xóm dăm ba đứa tò mò đứng thập thò ngoài cửa nhìn vào nhưng không đứa nào dám đến gần xác chết.