mau-mau-cua-anh

Màu máu của anh…

Nó nhìn Hoàng sợ sệt. Gã quát lên :

– Tao vay rồi tao trả. Ai đớp không của mày mà sợ.

– Nhưng em…

– Có hay không? Nói!

Vy suýt bật khóc, nó lắp bắp :

– Được rồi… Đợi em chút…

Nó chạy biến lên nhà, lát sau trở ra, dúi vào tay Hoàng mấy tờ polime mới cứng, nước mắt lã chã, lạc cả giọng :

– Tiền học thêm của em đấy. Anh cầm đi. Sao anh lại thế này hả anh?

Hoàng nuốt nước bọt, gã cầm chặt tay Vy :

– Anh xin lỗi. Khi nào có anh sẽ trả mày sau. Bây giờ anh phải đi đã.

Nói rồi quay xe phóng thẳng, bỏ lại Vy vẫn chưa hết bàng hoàng ngỡ ngàng. Nó thương Hoàng lắm. Nó biết gã dùng chỗ tiền đó làm gì, nó biết chứ. Nhưng nó không để gã phải chịu đớn đau quằn quại được… Không thể…

Trăng tròn và sáng vằng vặc lơ lửng trên bầu trời đêm đen đặc, chẳng một gợn mây. Sân chung cư tràn ngập ánh đèn, nhạc, và lũ trẻ. Thằng Bin vừa thấy Vy bước tới đã hét toáng lên :

– Con chào cô Vy! Con chào cô Vy!

Cái giọng ngọng nghịu đáng yêu đến sợ. Vy dang tay ôm chầm thấy thằng bé, hôn tíu tít lên hai má phúng phính của nó, khen lấy khen để :

– Hotboy của cô hôm nay đẹp trai quá. Bố Hoàng mua đồ chơi gì cho con nào?

Bin phấn khích, rối rít khoe :

– Bố mua mặt nạ siêu nhân với đèn ***g máy bay cho con. Mua mặt nạ khỉ cho cô Vy.

Vy quay sang lườm Hoàng đang cười khoái trá.

– Bà cô già lề mề quá đấy.

– Vâng! Ông bố trẻ có nhất thiết phải “xúc xỉ không cần xẻng” nhau thế không?

– Thì tao thấy hợp với mày, mua cho một cái, kẻo lại tị nạnh với thằng Bin.

Vy xoắn lại :

– Ờ công nhận hợp với em thật. Chả bù cho anh, chưa cần đeo mặt nạ cũng đã giống khỉ rồi.

Ngay lập tức ăn một cái tát “cảnh cáo” của ông anh.

– Nhi đồng dạo này hơi láo đấy!

– Awww – Vy nhăn mặt.

Nó, Hoàng và bé Bin hòa trong dòng người nhộn nhịp. Bin thích thú chạy tung tăng khắp nơi. Hoàng khoanh tay đứng nhìn con trai mình, lòng gã nhen nhúm một niềm vui bé nhỏ. Gã lên tiếng :

– Cảm ơn em, hôm nay thằng Bin vui lắm.

– Vâng…

– Anh muốn làm mọi thứ để con anh không phải thiệt thòi… như anh ngày xưa…

– Anh làm sao? – Vy thắc mắc.

Gã chìm vào dòng hồi tưởng :

– Hồi xưa nhà anh nghèo, Trung thu thấy bọn trẻ con có đèn ***g, đèn ông sao, anh thèm lắm. Đòi bố mua bằng được. Lần đấy bị đánh một trận tơi tả vì cái tội đòi hỏi. Chị gái anh thương quá, mới kiếm cái lon nước ngọt cũ và cây nến, chế cho anh cái đèn ***g có quai là sợi dây dù và cán là cành cây khô. Nhận cái đèn ***g từ tay chị, anh vừa cười vừa khóc… Rồi còn bị bọn bạn trêu chọc. Anh tủi thân lắm, vật vờ một mình một góc… Chưa Trung thu năm nào anh có niềm vui trọn vẹn… Nên bây giờ, anh không muốn con anh phải thua kém chúng bạn…

Mắt Vy lại long lanh. Không ngờ gã có một tuổi thơ “dữ dội” đến thế. Hoàng móc bao thuốc ra, định đưa một điếu lên miệng thì Vy ngăn lại :

– Anh đừng hút nữa…

Hoàng bối rối, rồi gã cất đi thật. Cơn ho ập đến như xé phổi. Hoàng cúi gục cả người xuống. Lúc sau, gã nhẹ nhàng bảo Vy :

– Sắp tới anh đi xa vài tháng. Mày đừng ra “Thiên đường” ngồi một mình nữa, nhỡ có gì nguy hiểm…

– Anh đi đâu? – Vy nheo mắt.

– Làm ăn.

Hoàng trả lời cộc lốc như lảng tránh.

– Nhớ đấy. Cấm ra một mình nữa. Rồi một ngày nào đó mày sẽ biết, đừng thắc mắc gì cả.

– Vâng – Vy cúi mặt, tiu nghỉu.

Hoàng khoác vai nó, cười hiền lành :

– Đừng buồn vì bất cứ chuyện gì, mà phải biến nó thành động lực cố gắng, biết chưa?

– Dạ biết…

– Ừ… Thế anh yên tâm rồi.

Vy ngước nhìn Hoàng. Hôm nay gã thật lạ lùng…

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận