mau-mau-cua-anh

Màu máu của anh…

Hai ngày sau cơn chấn động tinh thần, nó lại tìm đến “Thiên đường”.

Nơi ấy vẫn bình yên, vẫn tinh khôi như những gì vốn dĩ.

Nó ngồi bệt xuống thảm cỏ khô xác xơ vì nắng cháy, gục mặt lên đầu gối. Có được phép khóc không khi chính nó luôn dặn lòng phải mạnh mẽ, phải biết chấp nhận những cơn mưa nếu muốn gặp cầu vồng? Tự nhiên nó thấy lòng mình trống trải… Lúc này phải chi có một ai đó ở bên cạnh, dù là nói những câu an ủi vô thưởng vô phạt, dù là chẳng làm nó vui lên, dù là chỉ im lặng ngồi nghe nó kể lể, hay cho nó mượn tạm bờ vai để dựa vào mà khóc một trận bét nhè đi, rồi ngày hôm sau sẽ sống khác… Nhưng không, tìm đâu ra người đó?! Người nó cần nhất lúc này đã xách vali ra đi với những hoài bão sục sôi ở nơi xa lắm rồi…

Nó bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm của hai đứa, những lời bạn ấy đã nói, đã hứa. Những dự định về một tương lai tươi đẹp mà bạn ấy vẽ ra trước mắt nó như một bức tranh màu mè sinh động toàn một màu hồng… Giờ đây nó phải tự mình đào mồ chôn chặt kí ức, quả thật rất khó khăn. Ngón tay nó vô thức, nguệc ngoạc trên nền đất nét vẽ ngẩn ngơ : một cái mặt.

Đột nhiên, gã xuất hiện, lừ lừ đi về phía nó. Nó giật mình, ngước nhìn gã đầy sợ sệt. Gã chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống cạnh bên nó, đưa chân di di hình nó vừa vẽ, sau đó sửa lại thành một cái mặt

Rồi quay sang nó, châm chọc :

– Trẻ con dạo này đứa nào cũng đam mê bộ môn tự kỷ à?

– Dạ… – Nó bối rối.

Gã lại hất hàm, hỏi cộc lốc :

– Ra đây làm gì?

– Ngồi chơi thôi ạ… – Nó ngập ngừng.

– Trốn học à? Lớp mấy rồi?

– Lớp 13.

Gã nhìn nó, thoáng chút ngạc nhiên, rồi “à” lên một tiếng :

– Mặt non choẹt thế này mà đã đại học rồi cơ à? Trường nào đấy?

– Đại học Bôn Ba – nó thở dài.

Gã phá lên sằng sặc :

– Toạch thì bảo em toạch. Lại còn chơi chữ.

Nó không nói gì, tiếp tục trò chơi ném sỏi xuống mặt hồ. Gã bắt chuyện với nó, tự nhiên như đã quen từ lâu :

– Tên?

– Vy ạ.

– Ừ. Anh tên Hoàng. Gọi là Hoàng “sa”. Tính đến nay là được 23 mùa lúa trổ bông…

– Vâng. Ơ nhưng mà – Nó tròn mắt – Anh ở Hoàng Sa á?

Gã ôm bụng cười ngặt nghẽo :

– Con này máu lên não chậm thế, gọi Hoàng “sa” vì anh đã từng…bán cần sa…

Nó hoảng hốt, nhìn gã như gà nhìn thấy cáo. Lắp bắp hỏi lại :

– Cần…cần sa ý ạ?

Gã ngửa cổ lên trời, giọng nhẹ bẫng :

– Ừ. Nghề tay trái ấy mà…

– Anh đi làm rồi hả? – Nó ngây ngô.

– Anh làm từ năm 19 tuổi, bố anh bảo học ít thôi, thông minh quá người ta ganh ghét. – Gã nhăn nhở.

Nó bật cười. Nhíu mày :

– Mà anh làm gì thế?

– Chỗ nào có bát có đĩa là có anh.

– Đầu bếp? – Nó chớp mắt.

– Được thế thì còn gì bằng – Gã nhếch mép – Mày dốt thế thảo nào toạch đại học…

– Thì anh bảo bát đĩa mà… – Nó xị mặt.

– Ý anh là…cờ bạc ấy…

– Ah…ừm…!

Nó đưa tay vẽ thêm một cái mặt bên cạnh cái mặt hắn vừa sửa lại. Nó mở lòng hơn…

– Sao những người hôm qua lại đuổi đánh anh thế?

Gã nắm chặt tay, những đường gân guốc thi nhau chạy dọc cánh tay, giọng trầm đều :

– Dân cờ bạc ấy mà. Anh thua, vay tiền chúng nó gỡ lại. Nhưng chưa trả được…

Gã đánh trống lảng :

– Còn mày nữa. Sao ngày nào cũng ra đây ngồi? Làm thơ à?

Nó chép miệng :

– Ờ thì…buồn…

– Ai cù mà buồn?

Nó im lặng. Có cái gì đó xộc lên mũi, cay xè. Vài giây sau, nó cười nhạt :

– Cả thế giới…!

Gã nhìn nó, cái nhìn khó hiểu. Nó tiếp tục :

– Anh biết đấy, em trượt đại học. Người yêu bỏ. Bố mẹ vì em mà cãi cọ. Bạn bè lên trường nhập học, mình cũng đi học, nhưng là học ôn để thi lại. Em thấy em…vô dụng quá. Em thấy em như thứ bỏ đi, như gánh nặng của gia đình xã hội ấy…Em…

Gã ngắt lời nó :

– Nói như mày, thì anh phải thuộc dạng cặn bã xã hội mất.

– Em không có ý đó… – Nó cúi mặt, cắn chặt môi.

Gã móc trong túi quần ra bao thuốc lá, đưa cho nó một điếu, cười cợt :

– Thử không?

– Không! – Nó nhăn mặt, đẩy điếu thuốc về phía gã.

– Anh lại tưởng mày quẫn quá sẽ có tư tưởng sa đọa – Gã cười.

Châm điếu thuốc, đưa lên miệng rít một hơi dài, rồi nhả lên trời làn khói xanh mơ màng. Gã hỏi nó :

– Biết cái gì đây không?

– Thuốc lá ạ.

– Sai bét! “Cỏ” đấy…

Nó giật mình, ngồi cách xa gã ra đến mấy mét. Gã ngắm nhìn làn khói, nói bâng quơ :

– Có giấy OCB cuốn thì hút sẽ ngon hơn…

Nó tái mét mặt nhìn hắn thận trọng, chẳng hiểu vì sao. Gã quay sang nó :

– “Thú vui tao nhã” của anh, có gì mà mày phải phản ứng dữ dội thế? Cái này có chục điếu với anh cũng chả nhằm nhò gì. Muỗi đốt inox…!

Gã ném điếu cỏ đang hút dở xuống hồ, chua chát :

– Năm anh 16 tuổi, bố mẹ li hôn. Mẹ anh lấy chồng khác, bỏ anh ở lại với ông bố rượu chè thất nghiệp. Chị gái anh đang học đại học, đòi bỏ học đi làm nuôi anh…

– Rồi sao ạ? – Nó vồn vã.

– Anh không đồng ý… Rồi.. Anh nhận lời chuyển “hàng” cho một ông ở xóm… Đó là lần đầu tiên anh được cầm trong tay những đồng tiền do chính mình làm ra. Dù bất chính… Nhưng anh vẫn rất vui. Anh làm cho ông ta vài tuần là quen việc, quen mặt khách. Còn có tiền gửi cho chị gái đi học tiếp. Cái sự nghiệp hút hít của anh bắt đầu từ đó… Được một thời gian, thì ông ấy bị bắt… – Giọng gã bùi ngùi – Nhưng không hé môi nửa lời khai những đứa có liên quan trong đường dây buôn bán. Ông ấy chịu hết. Án tử hình…

Gã ngưng lại một lát, bỗng nhìn thẳng mắt nó, hỏi rành rọt :

– Nếu anh bị nghiện, anh là một thằng nghiện… Mày có sợ anh không?

Nó cứng họng. Bảo sao… Hôm trước lúc nó định đưa cho gã tờ khăn giấy thấm máu, gã lại đuổi nó ra như vậy… Ánh mắt gã nhìn nó chờ đợi, ánh mắt của một kẻ cô đơn, lạc lõng. Nó thấy gã lúc này giống như Chí Phèo đang đứng trước ngưỡng cửa hoàn lương. Mặc dù, có lẽ gã chưa đến nỗi bị cự tuyệt quyền làm người, và xem ra vẫn còn niềm tin vào cuộc sống lắm. Nó ngập ngừng :

– Em…sợ. Nhưng em nghĩ, khi anh đã nói thẳng với em điều này, hẳn là anh sẽ không làm gì tổn hại đến em, phải không?

Gã nhoẻn miệng cười hiền lành, để lộ chiếc răng khểnh duyên chết người. Vỗ vai nó đầy thương mến như thể “cuộc trò chuyện giữa hai người….đàn ông” :

– Tốt! Anh quý mày rồi đấy! Mày… Không giống phần đông lũ con gái anh từng biết.

Nó lè lưỡi tinh nghịch.

– Em á? Tầm thường nhưng không bình thường.

Gã gật đầu, đứng dậy, phủi quần, nói như ra lệnh :

– Thôi muộn rồi. Về! Con gái con đứa suốt ngày lang thang, mất chất!

– Hay anh đưa em về đi – Nó đề nghị.

– Gì chứ? – Gã quay lại nhìn nó khó hiểu – Mày không sợ anh thật hả?

– Không! – Nó quả quyết.

– Vậy thì anh…sợ mày dần đều rồi…

Nó khúc khích vẻ khoái chí. Gã bảo :

– Rồi. Đứng yên đấy đợi. Anh về lấy xe.

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận